Thông tin về những mảnh đời bất hạnh cần trợ giúp tại bênh viện K - Tựu Liệt - Tam Hiệp - Thanh Trì - Hà Nội

Cô học trò nghèo Võ Thị Mỹ Duyên,

(Viet4phuong) - Tôi như thắt lòng khi đứng nhìn thân hình tiều tụy của em. Cô học trò nghèo Võ Thị Mỹ Duyên, (lớp 9B Trường THCS An Hòa, xã An Hòa, Châu Thành, An Giang) ngày nào hồn nhiên, vui đùa bên bạn bè, nay phải đối mặt với căn bệnh nan y khó bề qua khỏi!

Chỉ trong vòng hơn 1 tháng mà tai họa từ đâu bỗng dưng đổ ập xuống gia đình cô Trần Kim Tài (sinh năm 1950, ngụ số nhà 1557 ấp Bình An 2, xã An Hòa, Châu Thành). Người chồng vừa vĩnh viễn ra đi cách nay hơn 1 tháng sau gần 20 năm trời điều trị bệnh, bây giờ cô lại lần nữa sắp lìa xa đứa con gái thân yêu của mình.
Cô nghẹn ngào kể lại trong nước mắt: “Mấy chục năm trời ổng bịnh nên bao nhiêu tiền bạc đổ hết vào khoản thuốc men rồi. Chữa chạy cùng nơi, khắp xứ. Vậy mà cũng không qua khỏi. Bữa nay là ngày ổng mất. Con Duyên nó cũng phát bịnh từ lúc đó”.
Người nhà của Duyên cho hay: Ban đầu thấy hai bên cạnh hàm Duyên nổi hạch nhiều nên chở đi nhà thương siêu âm, rồi mua thuốc uống nhưng không bớt. Phần vì không tiền, phần lu bu vì ông nhà đang hấp hối nên cũng không để ý tới. Mãi cho tới khi ông mất, tôi mới thấy sao tự nhiên con gái bị trướng bụng. Tức tốc chở đi Long Xuyên siêu âm, chụp hình mới biết là nó bệnh nặng quá rồi… Theo kết quả siêu âm, chụp chiếu, bác sĩ chẩn đoán Mỹ Duyên: Có nhiều hạch cổ to, t/d K hạch; gan to, cấu trúc hơi khô; lách to, cấu trúc không đồng nhất; khối u vùng thượng vị; t/d lymphoma.
Nhìn em nằm trên chiếc giường cũ kỹ với tấm thân tiều tụy chỉ còn da bọc xương mới thật xót xa. Mỗi ngày húp vài muỗng cháo từ gần 1 tháng nay nên sức lực em giờ như cạn kiệt. Mọi sinh hoạt đều phải nhờ mẹ phụ giúp. Thương cảnh gia đình cô Tài đang lâm cảnh khốn khó, trước đây lúc chồng cô còn sống, hằng ngày gia đình có được vài chục ngàn từ tiền sửa- rửa- bơm xe. Bây giờ chỉ một mình cô, vừa săn sóc con, vừa coi chừng nồi thuốc sắc. Cứ chạy ra, chạy vô quay quắt suốt ngày. Nhờ đứa con trai đi làm công nhân xưởng đóng tàu nên có tiền đong gạo, bữa cơm bữa cháo qua ngày.
Thương con nên cô đành bấm bụng chạy vạy khắp nơi vay mượn tiền để chữa chạy. Nhưng bà con cũng đâu dư dả gì nhiều mà giúp hoài, nên sức khỏe Duyên ngày một sa sút thêm. Không đành lòng sống trong tuyệt vọng, cô lại ngược xuôi tìm thầy hốt thuốc bắc, thuốc nam. Nghe ai mách ở đâu cũng tới, mong sao cho con qua khỏi. “Thầy hốt thuốc kêu mỗi thang sắc uống 1 ngày nhưng tui ráng nấu thành 2 ngày cho ít tốn, chứ làm sao có tiền để chữa chạy bây giờ”, cô Tài thiểu não.
Ngày bệnh bộc phát cũng là lúc Duyên thôi đến lớp. Cô Tài kể, mấy ngày đầu còn khỏe Duyên đều mang sách vở ra coi. “Càng ngày bệnh càng trầm trọng, tay cầm muỗng rớt lên rớt xuống nhưng cứ đòi trị cho hết để đi học”. Hôm chúng tôi tới thăm, Duyên nằm trên giường không ngẩng đầu lên nỗi, thân hình ốm trơ xương nhưng cứ nhất quyết “mai mốt hết bệnh con đi học lại. Bài nào thiếu con sẽ mượn bài của bạn chép lại”. Nghe mà xót xa lòng!
Thương hoàn cảnh ba mẹ con nghèo, cút côi và đơn chiếc, hàng xóm cũng hay giúp đỡ. Nhà trường quyên góp trong tập thể giáo viên để hỗ trợ cho em gần 3 triệu đồng mua thuốc men nhưng đến nay cũng đã hết sạch mà bệnh tình của em cứ ngày một trầm trọng.
Bài, ảnh: HỮU HUYNH

Nguồn

Komentar :

ada 0 nhận xét ke “Cô học trò nghèo Võ Thị Mỹ Duyên,”

Đăng nhận xét